Một thời yoju Nhật ở Việt Nam: Những kỹ nữ xa xứ

Trong văn hóa Nhật, Oiran là phiên bản kỹ nữ cao cấp, sang trọng. Sau đó đến Geisha, bình dân dễ tiếp cận hơn. Cuối cùng, người ta có Yujo, mại dâm phiên bản thấp. Ở thế kỷ 19, nhiều phụ nữ Nhật yujo này đã di cư sang Việt Nam để tìm kiếm cơ hội và giấc mơ của mình.

Mặc dù không có nhiều tài liệu lịch sử nói về việc đó (người Nhật sĩ diện đã giấu sạch), tuy nhiên, các postcard in ở Sài Gòn thời điểm này vẫn lưu giữ hình ảnh của họ. Quan trọng hơn, một tài liệu của giáo sư, bác sĩ, nhà vi khuẩn và miễn dịch học Emile Roux, cộng sự thân cận nhất của Louis Pasteur, cũng mô tả cụ thể về các yujo vào năm 1905. 

Tại sao các cô gái Nhật lại đến Việt Nam?

Đầu tiên, kỹ nghệ yujo đã mọc lên dọc biên giới Trung Quốc trước đó. Các cô gái Nhật nghèo khó vì muốn giúp đỡ gia đình nên dấn thân. Họ nhận được một khoản tiền lớn ngay khi lên đường và hành nghề để trả nợ này. Mọi thủ thuật, lời chào mời việc nhẹ lương cao… đều khá giống với ngày nay. Rất ít người trong số này có thể trở về để thấy lại quê hương lần nữa. 

Những bà chủ sẽ đưa các yujo đến Hải Phòng, Hà Nội, Yên Bái. Nơi đây, trong quán rượu, nhà chứa trá hình… mọi thứ bắt đầu.

Một thời yoju Nhật ở Việt Nam: Những kỹ nữ xa xứ

Một sự hiện diện kín đáo

Các nhà thổ Nhật được quản lý chặt chẽ, yujo bị nhốt trong ngôi nhà đặc biệt do một cựu kỹ nữ điều hành. Ngoài việc tiếp khách, những cô gái này chung sống với nhau như một gia đình. Tất cả vật dụng cần thiết như giấy viết, vải vóc, kimono, son phấn… đều được nhập từ Nhật Bản. Vì vậy, món nợ thường tăng lên chứ không giảm.

Mặc dù bản chất là gái mại dâm, các yujo đều biết đọc, biết viết. Đa số học cả tiếng Pháp, điểm cộng ghê gớm cho loại hình dịch vụ này. Yujo chỉ tiếp khách Tây, họ loại trừ người Việt vì "tiêu chuẩn cao cấp" của mình. Giống như một số khu đèn đỏ ở Tokyo ngày nay cũng vậy, chỉ nhận khách Nhật và nói không với người nước ngoài. Nhìn chung, người Nhật không nghĩ mại dâm là mại dâm, nó có xu hướng giải trí nhiều hơn và vì vậy đòi hỏi nhiều kỹ năng từ phía cô gái.

Nhan sắc và phẩm chất

Nguyên văn theo giáo sư Roux miêu tả:

“Những người phụ nữ này thường nhỏ bé và không đẹp lắm. Ngực dài, không cân đối với xương chậu. Tóc dài, dày, được tạo kiểu khéo léo mất nhiều công sức. Ngoài ra, phụ nữ Nhật cầu kỳ về kiểu tóc đến nỗi đi ngủ với cổ kê trên một chiếc gối hình bàn ủi để không làm xáo trộn cấu trúc được trang trí một cách đau đớn, vất vả này."

Một thời yoju Nhật ở Việt Nam: Những kỹ nữ xa xứ

"Về hệ thống sinh dục, cần phải nói đến việc họ sạch sẽ và gọn gàng đến mức nào. Trong số tất cả gái mại dâm đã khám ở nhiều quốc gia khác nhau, tôi chưa bao giờ gặp bất kỳ ai đến gặp bác sĩ trong tình trạng sạch sẽ như vậy." (Giáo sư tả hơi kỹ).

"Họ hầu như không bao giờ ra ngoài trừ ngày khám bệnh, một lần một tuần hoặc thường xuyên hơn nếu bác sĩ yêu cầu. Các yujo đi thành từng nhóm đến phòng khám không hề phàn nàn. Ngược lại, họ nhận thức rằng bằng cách bảo vệ xã hội, họ cũng đang bảo vệ chính mình khỏi những căn bệnh mà họ biết rõ hậu quả của chúng nghiêm trọng như thế nào. Nếu bác sĩ phát hiện một yujo mắc bệnh và ra lệnh cho cô ấy ở trong phòng, chắc chắn người đó sẽ không quan hệ tình dục, bất chấp những lời đề nghị hấp dẫn nhất”

“Sự trung thực được coi trọng ở họ. Giá đã thỏa thuận không bao giờ tăng. Nhưng lòng yêu nước của những cô gái trẻ này cũng là một nét rất độc đáo. Đừng thốt ra những lời lăng mạ về Nhật Bản, bạn sẽ bị tiếp đón thậm tệ hoặc bị đuổi ra khỏi cửa. Các yujo giống như bao người khác, đôi khi thể hiện ý chí của mình.”

“Về cơ bản, cô ấy cho mượn cơ thể, không cho mượn trái tim.”

Đó là những tóm tắt cơ bản báo cáo của giáo sư Roux về những cô gái kỹ nghệ Nhật. Mặc dù văn bản này khá dài nhưng ông đi hơi sâu vào miêu tả chuyên môn của một bác sĩ phụ khoa, vì vậy đã được lược bớt.

Cái kết của những yujo

Bản báo cáo được viết từ 1904. Là một bác sĩ, giáo sư Roux chứng kiến nhiều trong số họ, các cô gái yujo di cư sang Việt Nam rụng tóc (điều đau khổ nhất đối với họ), nhợt nhạt vì sốt rét, các căn bệnh liên quan đến nghề nghiệp… đau đớn và chết đi. Nhưng những người khác sẽ đến lấp đầy chỗ trống từ các vùng đất xa xôi nghèo khổ của Nhật Bản. Mãi cho đến năm 1920, nước Nhật cấm mại dâm. Các nhà thổ ở nước ngoài đóng cửa và hầu hết những cô gái cuối cùng mới có cơ hội trở về nhà.

Những gì còn sót lại chỉ còn là những tấm bưu thiếp và một báo cáo y khoa cũ, câu chuyện xa lạ nhưng mang đến nỗi ngạc nhiên rằng trên đất nước nhỏ bé như Việt Nam, vào một khoảng thời gian nào đó, mọi thứ đều có thể xảy ra.

Bài viết có sử dụng tư liệu của http://belleindochine.free.fr/

“Chim ưng khôn ngoan không để lộ móng vuốt” | Sloth
Chúng ta, người ở Sài Gòn từ lúc nào đã quá quen với thuật ngữ “PR bản thân” và những hồ sơ online siêu khủng của các siêu nhân trên cõi mạng. Ở một đất nước khác, giàu có, phát triển hơn gấp nhiều lần cho thấy cái nhìn ngược lại.