Đi làm - chỉ chúng ta ăn mặc như thế
Những người Nhật, Hàn, Âu, Mĩ... lần đầu làm việc ở Sài Gòn đều rất ngạc nhiên trước cách ăn mặc của nhân viên trong văn phòng người Việt. Còn đối với chúng ta, đẹp là được và không nét đẹp nào giống nét đẹp nào...

Hầu hết người Việt không quan tâm mấy về quy tắc trang phục của phương Tây trong công việc. Chúng ta nhìn chung cảm thấy có mặc là quý rồi, vì vậy các quyết định đều tự do, chủ yếu nằm ở việc người mặc muốn trông như thế nào. Trong khi các nước khác lại chú trọng về việc phải thế nào.
Những quy tắc của phương Tây
Thông thường, các quốc gia phương Tây chia làm ba kiểu: trang trọng, hơi trang trọng và bình thường công sở. Trường hợp ở Nhật Bản, đất nước này khá đặc biệt, bạn chỉ có thể thấy hầu hết đều "trang trọng" mà thôi.
Trang trọng: Bao gồm áo vest, sơ mi và cà vạt đen.
Hơi trang trọng: Tháo cà vạt ra cho dễ thở.
Trang phục công sở bình thường: Áo sơ mi màu sáng, đóng thùng.
Những kiểu ăn mặc này dễ dàng bắt gặp trong phim ảnh, không ai đến văn phòng với quần jeans, áo thun hoặc dép lê. Mặc dù chúng ta có thể nói về sự thoải mái, cởi mở của phương Tây, tuy nhiên việc hở nửa ngực chốn công sở rất... hiếm. Đa phần họ sẽ trịnh trọng, nghiêm túc. Và mỗi năm, châu Âu hay Mĩ đều hưởng ứng “No bra day” (Nhật Bản không tham gia), nhưng điều đó chắc chắn không diễn ra chốn công sở. Hãy thử tưởng tượng bạn có rất nhiều đồng nghiệp, sếp lớn sếp nhỏ… tất cả đều hân hoan hưởng ứng. Hơi khó xử cho những nhân viên nam nhỉ.

Trang phục đi làm phổ biến của người Nhật
Bởi vì Việt Nam không có định nghĩa về “cà vạt đen”, “hơi trang trọng”, “trang phục lịch sự” hay “trang phục công sở” nên mọi thứ diễn ra tùy thuộc khí hậu, tính chất công việc hoặc... cảm hứng của nhân viên văn phòng. Thật ngạc nhiên khi bị ảnh hưởng bởi người Pháp, người Mĩ trong nhiều năm, nhưng chúng ta vẫn nhất quyết không theo các quy tắc này.
Dù sao, ở phía Bắc, mọi thứ vẫn khuôn khổ hơn.
Trang phục công sở miền Bắc
Nhìn chung, phía Bắc lịch sự hơn, áo vest, cà vạt được ưa chuộng. Vào những mùa mát mẻ, nếu bạn ở trong Nam ra Hà Nội và đi xe ôm, trông bạn sẽ giống bác xe ôm hơn người tài xế. Và cho dù rơi vào mùa hè, nhân viên văn phòng phía Bắc vẫn có xu hướng trang trọng hơn.
Trang phục công sở miền Nam
Miền Nam đề cao sự thoải mái, đôi khi có thể hơi xa. Đây là trang phục đi làm bình thường trong một công ty Nhật ở Sài Gòn.

Dù vậy, những người làm trong lĩnh vực tài chính, ngân hàng, bảo hiểm, chuyên gia tư vấn… thường trông có vẻ trang trọng hơn. Điều này có thể bởi họ cần hình ảnh uy tín, đáng tin cậy, thứ mà họ đôi khi không còn nhiều.
Trong khi lĩnh vực như công nghệ thông tin, quảng cáo, kỹ thuật… thậm chí chấp nhận dép lê, quần short, áo thun không cổ, quần jeans. Đôi lúc những cô gái thậm chí cởi mở đến mức làm đồng nghiệp hay đối tác… phân tâm.
Phải như thế nào?
Mặc cho những người phương Tây ngạc nhiên về chúng ta, không có kiểu ăn mặc nào là tối ưu cả. Hãy nhìn Steve Jobs trên sân khấu, ông ấy thậm chí không dùng thắt lưng cho chiếc quần jeans rộng rãi của mình.

Ảnh: Cult of Mac
Dù bạn không phải là Steve Jobs nhưng có lẽ, cách ăn mặc phù hợp nhất là cách làm bạn tự tin, thoải mái cả ngày. Tất nhiên, điều này không đồng nghĩa với việc bạn hạnh phúc với một ít vải trên người nhưng những đồng nghiệp lại thấy khó xử. Mọi thứ phải đến từ hai phía.
Điều quan trọng nhất nằm ở đây: hãy nhớ rằng ông bà ta từng nói "Nhập gia tùy tục". Chúng ta thường thoải mái loanh quanh văn phòng Sài Gòn, nhưng nếu đi công tác đến Nhật, Singapore hay châu Âu... bạn không thể tránh khỏi "trang trọng, hơi trang trọng" được. Việc đến văn phòng với áo thun hay quần jeans sẽ làm bạn thật sự lạ mắt đấy chứ chưa nói đến hở nửa ngực cho phá cách. Thông thường, những chuyến đi như vậy hay kết thúc bằng bức ảnh tập thể sau buổi hội thảo hoặc chúc mừng công việc tốt đẹp. Sau này, bạn không muốn nhìn lại mình trong tác phẩm đó đâu.
Cuối cùng, trong nhiều công ty dịch vụ ở Sài Gòn, vẫn thường diễn ra ngày thứ Sáu tự do, khi mọi người có thể mặc bất kỳ kiểu trang phục nào mình muốn và nhìn chung, ai nấy đều hạnh phúc. Điều đó nói lên rằng sự thoải mái đáng trân quý nhất, rồi mới đến "trang trọng", "hơi trang trọng" hay "bình thường công sở".










