PHÁ ĐÁM TRUYỆN (5)
“Trên Niết Bàn là gì?”
Thắng Răng Chó viết vào giấy rồi đưa cho ông Tình đọc. Cái răng khôn vẫn chưa cho nó nói chuyện bình thường được. Hôm nay nó không đi cùng đàn em. Nó muốn tự mình lo cho tang lễ của mẹ nó.
Vãng Sanh, Liên Hoa, Bồ Đề và Niết Bàn. Đó là bốn gói đám tang từ thấp lên cao của trại hòm Sác Lô Tình.
Trên Niết Bàn tuyệt đối không còn gì nữa.
Thắng Răng Chó tha thiết nhìn ông Tình, ánh mắt nó đầy vẻ thiết tha, năn nỉ, đâu có giống gì vẻ hung thần ác sát như vài tháng trước đây.
Đây không phải là lần đầu tiên ông Tình nhận được một lời yêu cầu “trên cả niết bàn”. Những đứa con có của luôn muốn làm những cái đám tang thật hoành tráng để bù đắp cho quãng thời gian chúng lãng quên cha mẹ khi họ còn sống.
Thằng Thắng lại càng có lý đo để làm một cái đám ra trò cho mẹ. Mọi người đồn nó là con riêng của một ông lớn nào đó. Mẹ nó thời trẻ cũng là một người có nhan sắc, cam tâm tình nguyện làm vợ bé, đổi lại là tiền bạc xài đến mãn kiếp cũng không hết. Vũ Quốc Thắng – khi ấy chưa bị đau răng và còn chưa có biệt danh Răng Chó – là một đứa trẻ sinh ra ở vạch đích đúng nghĩa. Và cũng như nhiều đứa trẻ con nhà hào môn khác, nó bắt đầu lạc trôi trong cuộc sống. Mẹ nó rất đau khổ vì sự lêu lổng của thằng con, kết quả của sự lớn lên mà không có bóng dáng người cha bên cạnh. Một lần kia không chịu nổi cái thói cô hồn của thằng con, bà đánh cho nó một cái bợp tai và yêu cầu nó phải tu sửa bản thân, thành người có ích cho xã hội nếu không sẽ từ mặt nó.
Vốn thương mẹ, Thắng suy nghĩ cách làm cho mẹ hạnh phúc, tự hào. Nó bèn mở start up Bác Sĩ Tài Chính, trụ sở đặt ngay mặt tiền khu Thảo Điền. Bên ngoài là một tiệm xăm mình nhưng bên trong là sào huyệt cho vay nặng lãi. Lấy tiền đẻ ra tiền, lại thêm tính du côn, Thắng mau chóng nổi tiếng và có nhiều khách hàng.
Thắng càng có nhiều “bệnh nhân”, mối quan hệ với mẹ càng xấu đi. Nó không hiểu vì sao đã cứu giúp cho không biết bao nhiêu người, từ doanh nhân tới ngôi sao showbiz, từ người nổi tiếng tới người thường mà mẹ vẫn không chịu công nhận mình. Nó càng không hiểu vì sao mẹ nó kiên quyết giấu tiệt danh tính cha ruột của nó. Mối quan hệ của hai mẹ con cứ lãnh đạm dần như vậy cho tới khi bà đột ngột qua đời.
Cái chết của người mẹ đã giáng một đòn khủng khiếp lên Thắng. Vậy là từ nay, nó đâu có khác gì một đứa mồ côi. Nó kiên quyết phải tổ chức một đám tang thật linh đình, vừa để bù đắp cho những năm tháng cơm không lành canh không ngọt với má, vừa hy vọng sự ồn ào của đám tang có thể thu hút ba nó vì tình xưa mà tới đốt một nén nhang. Và nó, thông qua tai mắt của một đống đàn em, có thể tìm ra cha nó là ai.
Sau một hồi người nói kẻ viết, ông Tình cũng đồng ý sẽ làm gói Niết Bàn “mở rộng” cho Thắng. Ông sẽ phục dựng một vở múa phá quàn (*) để người ở đám sẽ biết Thắng cũng là một đứa con có hiếu.
Thằng Thắng đi khỏi rồi ông Tình mới kêu mấy đứa nhỏ ra để lên kế hoạch xử hai cái đám tang một lượt. Để lên tinh thần cho tụi nhỏ chạy “deadline”, ông Tình mới mua đồ cho tụi nó ăn xế. Trong lúc ăn, ông mới kể chuyện giấc mơ “Ăn khế trả vàng” cho tụi nó nghe.
Ông Tình kể xong, thằng Ba Khoan nói: “Tức ghê, cô Tâm chưa kịp ăn mà chú phải thức rồi héng”. Thằng Tư Đục thì nói: “Dù cho dốt cách mấy nó cũng không may túi ba gang đâu. Vàng dạo này lên giá điên quá mà”. Thằng Năm Cưa: “Mơ thấy quạ xui lắm. Hay chú đi cúng giải hạn đi”. Thằng Bảy Búa thì lẩm bẩm: “Mơ thấy đàn quạ thì đánh 67-11, còn có một con thì đánh 27-84. Ê tụi bay góp tiền vô mình bao lô đi!”.
Thôi thôi mấy cha giải tán đi lo hai cái đám tang dùm, ông Tình lùa tụi nó đi, cảm thấy mình thiệt mất thời gian khi kể chuyện nghiêm túc cho một đám thanh niên chưa trải sự đời.
Cũng như trong cái giấc mơ chết tiệt ấy, chuyện tình giữa ông và bà Tâm nó cứ trắc trở một cách quái đản. Vụ hai cái vé đi coi “anh trai” là bể rồi. Nhưng trong đầu ông đã có một phương án mới. Ông bốc máy gọi cho con trai của người tình. Chỉ có thằng Đức mới giúp được ông phen này.
--------------------
(*) Một loại hình diễn xướng Nam Bộ, thời lượng khoảng một tiếng, biểu diễn trước khi đưa linh cữu ra khỏi nhà. Có nhiều nguồn khác nhau bàn về kịch bản của phá quàn. Một trong những câu chuyện ấy kể về Điền Hoành, một tướng cướp đã trốn lên núi để tránh truy nã của quan binh triều đình. Nhưng khi hay tin mẹ mất, gã cùng với các anh em sơn tặc cùng nhau xuống núi, cướp xác mẹ mang lên núi an táng. Trong các buổi diễn xướng phá quàn, một nghệ sĩ sẽ vào vai Điền Hoành, phục trang và vẽ mặt giống hát bội, mang gươm, cầm đuốc đi từ ngoài vào đám, múa và hát những bài bản hát bội (hoặc cải lương). Bên trong, các nghệ nhân khác sẽ hoá trang thành quân triều đình (hoặc các yêu quái) xong ra hỗn chiến. Hai bên hỗn chiến, nhân vật chính sau khi đánh bại đối thủ thì đến trước quan tài đọc lá triệu có ghi họ tên, ngày tháng sinh/tử của người mất, khóc lóc thảm thiết rồi ra lệnh cho lâu la đưa quan tài về sơn trại. Đã có thời gian, múa phá quàn trở thành một phần của các đám tang miền tây nam bộ để cầu nguyện cho linh hồn siêu thoát, đồng thời thể hiện tấm lòng hiếu thảo của con cái với cha mẹ đã khuất. Theo thời gian, múa phá quàn biến đổi ra thành nhiều kịch bản khác nhau. Có những nơi bộ nhân vật không còn là Điền Hoành mà đã trở thành bốn thầy trò Đường Tăng trong truyện Tây Du Ký.
Tác giả: Bình Bột



