Bài thơ được một anh copywriter trong công ty Nhật nổi tiếng viết ra, ban đầu có tên là “Văn tế quảng cáo”. Một tuần sau khi bài “Văn tế quảng cáo” ra đời, tác giả qua đời, trên bàn làm việc. Những người làm sáng tạo thời kỳ đầu chưa quen với sự khắc nghiệt của nền công nghiệp này hoặc áp lực kiểu Nhật Bản.
Anh copywriter là người yêu thơ, đặc biệt thích Du Tử Lê nên đã dùng câu mở đầu của ông:
Nếu tôi chết, hãy đưa tôi ra biển
Trên quan tài đề hai chữ “layout”
Để đại dương nổi hết trận ba đào
Nghe văn tế trải dài trên leaflet…
Đừng than khóc, đừng chơi trò feed back
Để tôi nằm, không một tiếng complain
Nước mắt nào rỏ xuống giữa đêm đen
Lời ai điếu chất đầy vào print-ad
Option nào rồi cũng die, cũng chết
Slogan nào thách thức nổi thời gian?
Packaging 6 tấm cháy thành than
Banner lượn giữa trời chiều tê tái…
Idea nào cũng trở về cát bụi
Concept nào rồi cũng hóa ra tro
Ta ngồi đây phất mãi tấm billboard
Job request rơi vào miền vô nghĩa…
Đặt sticker vào cõi lòng nhân thế
Rung wobbler giữa thế giới cuồng phong
Trải poster ra giữa một cánh đồng
Nghe gió đổ giữa đại ngàn hoang dại…
Thảo headline mà lòng buồn vời vợi
Thêm tagline cũng chẳng khá gì hơn
Shelf talker chết đứng giữa khung buồn
Teaser chẳng làm nhân gian sửng sốt
Số phận ta là cơn dông bất chợt
TVC xoay chuyển đến ngàn sau
Ta về đây nghe gió lượn qua cầu
Ôi rách nát story board tơi tả…
Chẳng ai đem đời mình mà mặc cả
Mà deadline vẫn dí sát sau lưng
Một ngày kia nghe bão tố lên đường
Trong quạnh quẽ không một người ngồi brief…
Bài thơ có vui có buồn này được làm vào khoảng những năm đầu 2000, khi chưa có social post hay digital…, chỉ những chất liệu quảng cáo truyền thống.
Có một từ phản ánh mặt tối xấu xí của người Nhật: Karoshi, nghĩa là làm việc đến chết. Rất tiếc, đôi khi họ vô tình mang khái niệm đó đến Việt Nam.
Dù sao, "Văn tế quảng cáo" cũng là bài thơ kỳ lạ mang đầy tình cảm của một người rất yêu công việc đầy nặng nhọc này.