Câu chuyện đã lâu lắm rồi.
Trong buổi lửa trại nọ, mọi người đều vui vẻ. Bỗng có một anh trai trầm ngâm không nói câu nào, thỉnh thoảng lại thở d...à...i...i...
Anh trung niên khác nhìn thấy liền hỏi:
- Tại sao thở hơi d...à...i...i...?
Anh trẻ tuổi đáp:
- Người yêu em vừa bỏ em đi...
Rồi ngồi thở tiếp. Anh trung niên lúc này thì thào: Anh vừa bị thất nghiệp...
Không khí bắt đầu trùng xuống. Những người khác cũng bắt đầu kể lể về nỗi buồn của mình.
Một ông già lớn tuổi nhất trong nhóm bỗng đứng dậy. Ông đề nghị mọi người chơi trò chơi lạ, đó là viết nỗi bất hạnh của mình trên giấy rồi gấp lại. Ông già gom tất cả các mảnh giấy, bỏ vào cái mũ và cho bốc thăm. Những người khác nhau nhận được những mảnh bất hạnh khác nhau...
Anh thanh niên bị bạn gái bỏ rơi chọn được nỗi buồn bất lực của ai đó.
Người trung niên mất việc bốc trúng gia đình tan vỡ.
Anh bất lực lại được nỗi đau phá sản...
Mọi người ngồi bần thần một lúc. Bạn gái không bỏ rơi nhưng bất lực thì cũng không để làm gì. Mất việc nhưng còn có gia đình bên cạnh vẫn hơn. Không bất lực, đầy lực nhưng không có tiền...
Sau một lúc, ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi nghĩ về nỗi bất hạnh cũ. Không khí lúc này vui tươi trở lại.
Bạn thấy đấy, mỗi người có cuộc chiến của chính mình. Chiến trường cũ lúc nào cũng đỡ khốc liệt hơn. Không có ngọn đồi xa xa nào xanh hơn cả. Hãy tự trồng cỏ dưới chân mình. Hãy can đảm và quyết chiến mỗi ngày. Đừng để đến lúc phải bốc thăm 😄